Autoethnography has emerged as a novel approach in ethnography since the 1970s. This article, by tracing the history of ethnography development, from “armchair ethnography” to “participatory ethnography” and then “autoethnography”, firmly indicates new advances in the search for new methods to comprehend and elucidate cultural phenomena. The article suggests that autoethnography is identified as a distinctive qualitative method that seeks to understand culture from an insider’s perspective, interpreting cultural phenomena based on the viewpoints of those within the studied community rather than imposing an outsider’s perspective. Essentially, autoethnography serves as an intersection between autobiography and ethnography. Researchers employ their personal experiences to describe the cultural phenomena under study, record their thoughts, and present their findings through self-reflection, infused with emotions regarding their subjects of interest. Although there are no specific guidelines for writing autoethnography, researchers concur that this form of selfreflection functions both as a research method and as a cultural reflection through the lens of insiders.Từ những năm 1970, thuật ngữ dân tộc học tự sự (autoethnography) xuất hiện ngày càng nhiều, như một cách tiếp cận mới trong dân tộc học. Bài viết này trên cơ sở nhìn lại lịch sử phát triển các phương pháp tiếp cận của dân tộc học từ dân tộc học “trên ghế bành” đến “dân tộc học tham gia” và “dân tộc học tự sự” sẽ làm rõ những bước tiến mới trong quá trình tìm tòi các phương pháp khoa học để nâng cao hiểu biết về các hiện tượng văn hóa. Bài viết gợi ý rằng, dân tộc học tự sự là một phương pháp nghiên cứu định tính điển hình nhằm tìm hiểu văn hóa từ bên trong, giải thích văn hóa từ quan điểm của những người trong cuộc thay vì áp đặt cái nhìn từ bên ngoài cộng đồng được nghiên cứu. Về bản chất, dân tộc học tự sự là sự giao cắt giữa các hình thức tự truyện và mô tả dân tộc học. Nhà nghiên cứu thông qua trải nghiệm cá nhân của mình mô tả các hiện tượng văn hóa mình nghiên cứu, viết ra những suy nghĩ của cá nhân và trình bày kết quả dưới dạng tự sự, văn chương, và cả những cảm xúc toát lên từ vấn đề mình quan tâm. Dù không có những quy định cụ thể nào về “tự sự” nhưng các nhà nghiên cứu đều thống nhất rằng, dân tộc học tự sự vừa là một phương pháp nghiên cứu, đồng thời là một sự phản ánh văn hóa từ lăng kính người trong cuộc.