Bài viết tập trung nghiên cứu mô hình hỗ trợ chuyên biệt cho người khuyết tật tạiAustralia và khả năng áp dụng các phương pháp này tại Việt Nam, trong bối cảnh ViệtNam còn nhiều hạn chế về dịch vụ và chính sách hỗ trợ cho nhóm đối tượng này. Bàiviết nhận diện khoảng trống tri thức, đó là sự thiếu vắng các nghiên cứu so sánh và đánhgiá toàn diện về hiệu quả chính sách hỗ trợ người khuyết tật giữa các quốc gia, đặc biệtlà giữa các quốc gia phát triển như Australia và một quốc gia đang phát triển như ViệtNam. Thông qua việc phân tích các chính sách tại Australia, nghiên cứu nhấn mạnh sựưu việt của cách tiếp cận toàn diện và cá nhân hóa, được thiết kế để cải thiện chất lượngcuộc sống của người khuyết tật một cách bền vững. Đồng thời, qua so sánh các thực tiễnnày với Việt Nam, nghiên cứu không chỉ đưa ra một cái nhìn toàn diện về hệ thống hỗ trợcủa Australia mà còn cung cấp những phân tích thực tiễn để chỉ ra cách các mô hình nàycó thể ứng dụng tại Việt Nam. Kết quả cho thấy, việc áp dụng các mô hình của Australiacó thể cải thiện đáng kể các khía cạnh như nâng cao nhận thức cộng đồng, xây dựng cơchế hỗ trợ linh hoạt và cải tiến chính sách quốc gia. Bài viết đưa ra các khuyến nghị cụthể, như cải cách hệ thống chính sách, tăng cường hợp tác quốc tế và thúc đẩy giáo dụcxã hội về quyền của người khuyết tật, nhằm hướng tới một hệ thống hỗ trợ toàn diện hơntại Việt NamThe article focuses on studying models of specialized support models for people with disabilities in Australia and the potential application of these approaches in the context of Vietnam, where limitations in services and policies for this group remain significant challenges. The article identifies a knowledge gap, specifically a lack of comparative studies and comprehensive evaluations on the effectiveness of disability support policies among nations, especially between a developed country like Australia and a developing country like Vietnam. Through an analysis of Australia’s policies, the author highlights the superiority of comprehensive and personalized approaches designed to sustainably improve the quality of life for people with disabilities. At the same time, by comparing these practices with those in Vietnam, the study not only provides a comprehensive view of Australia’s support system but also provides practical analysis to show how these models can be applied in Vietnam. The results show that applying Australian models can significantly improve aspects such as raising public awareness, building flexible support mechanisms, and improving national policies. The article makes specific recommendations, such as reforming the policy system, strengthening international cooperation and promoting social education on the rights of people with disabilities, with a view to building a more comprehensive support system in Vietnam.