Đỗ Phủ và Nguyễn Du tuy cách biệt về thời đại và lãnh thổ nhưng tiếng thơ có sự đồng vọng sâu xa, nhất là trong loạt thơ viết về đề tài tha hương. Bài viết chủ yếu tiếp cận hình tượng cái tôi tác giả trên bước đường xa quê lưu lạc, đó là một cái tôi tự nhận biết về chính mình qua cách tự sự về thân thể (ốm đau, bệnh tật và cái chết) và xác lập “căn tính” của kẻ tha hương, những kẻ mang mặc cảm ngu vụng và đầy tủi thẹn trước cuộc đời
đó còn là một cái tôi “sầu tư hương” như một mẫu hình văn hóa đặc biệt trong thơ ca trung đại phương Đông. Từ đó, bài viết cho thấy những điểm tương đồng và dị biệt trong thế giới nghệ thuật ở hai nhà lớn của Việt Nam và Trung Quốc