Các sáng tác đường rừng của Lan Khai được độc giả đương thời đặc biệt yêu thích, không chỉ bởi “hương vị xứ lạ” (exotic) mà còn bởi góc nhìn mới mẻ, độc đáo của nhà văn với cảnh quan và con người miền núi. Cái nhìn lí tưởng về mối quan hệ nhất thể giữa con người với thiên nhiên trong văn học trung đại, hay ảo tưởng về sự hòa hợp, thống nhất giữa con người với tự nhiên trong văn chương lãng mạn đều bị làm xói mòn trong những tác phẩm đường rừng của Lan Khai. Nghiên cứu này chỉ ra con người và tự nhiên miền núi trong truyện đường rừng của Lan Khai đã không còn mang màu sắc phân cực “trung châu”\ “ngoại vi” và “văn minh”\ “bán khai” như trong văn học trung đại và du ký hiện đại trên báo Nam Phong.Lan Khai's forest fiction is especially loved by contemporary readers, not only because of the “exotic flavor” but also because of the writer's new and unique perspective on the landscape and people of the mountainous region. The ideal view of the unity relationship between man and nature in medieval literature or the illusion of harmony and unity between man and nature in romantic literature were all eroded in his work. This study shows that mountainous people and nature in Lan Khai's forest fiction no longer carry the polarization between “center” and “margin”, “civilized” and “barbarian” as in medieval literature and travelogues in Nam Phong Journal.