Nhà Lý, “nổi tiếng về văn hiến”, là một vương triềucân bằng đối trọng và dung hợp văn hóa. Đó là một triều đạiđiển hình của sự phát triển bền vững và nhân bản trong tiếntrình lịch sử Việt Nam. Có thể coi đó là giai đoạn “hậu thuộcđịa thời trung đại”, vừa đề kháng vừa tự nguyện thâu nhậnnhững ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa từng đô hộ, dẫn tới mộtsự dung hợp các tín ngưỡng tôn giáo nội sinh và ngoại nhập,tạo nên một bản sắc lai tạo Đại Việt thời Lý đặc hữu độc đáo.Đã có hiện tượng “tam giáo tịnh tồn”, song ở thời đoạn lịchsử này, sự liên kết Phật giáo, Đạo giáo và tín ngưỡng dângian vẫn là một gam màu chủ đạo vượt trội so với Nho giáo.Nhà Lý là một triều đình sùng Phật-Đạo, một nhà nướckhuyến khích Phật-Đạo cùng với những tín ngưỡng dân gianbản địa cổ truyền. Một tầng lớp tăng-đạo đã hình thành vớinhiều cấp bậc. Họ đã ảnh hưởng sâu sắc đến đường lối trịnước khoan dung và thân dân của triều đình cũng như trongtâm thức xã hội của các tầng lớp nhân dân. Trong đó, thiềnsư Nguyễn Minh Không, một gương mặt pha trộn truyềnthuyết với lịch sử, thực sự có thể được coi là giao điểm đồngquy của tín ngưỡng dân gian với hai tôn giáo Phật-Đạo cả vềmặt học thuyết giáo lý lẫn hành xử thực tiễn.