Bài viết sẽ chỉ ra những đặc điểm chung và riêng củaPhật giáo xứ Quảng (Quảng Nam – Đà Nẵng) thế kỷ XVII –XIX. Đó là Phật giáo không thiên về kinh nghĩa, không quan tâmđến những vấn đề mang tính triết học cao viễn mà thích sự giảntiện, thực hành
là Phật giáo của giới bình dân và hướng đến sựbình dân
có sự đa dạng về truyền thừa và pháp môn tu hành
cósự hỗn dung, tiếp biến, hòa quyện sâu sắc của nhiều tôn giáo,văn hóa khác, đặc biệt là với văn hóa Chăm
vừa mang tính phổquát vừa có những nét riêng, tồn tại có tính độc lập tương đốitrong tổng thể chung của Phật giáo Việt Nam.