Bài viết xuất phát từ một thực tiễn là nỗ lực dịch và giới thiệu các tri thức văn hóa và văn học vào Việt Nam những năm 1920-1930 được thực hiện bởi các trí thức đương thời. Từ góc độ quan hệ các trường lực của văn học thế giới được P. Casanova phát triển nhằm xem xét những mối quan hệ bất cân xứng giữa các khu vực có vốn văn học lớn mang tính thống trị với các không gian bị trị, chúng tôi muốn xem xét việc dịch và tiếp nhận này như một quá trình tích tụ tư bản văn hóa nhằm “đồng bộ hóa” tri thức bản địa, khu vực, với tri thức thế giới như một điều kiện căn bản cho tính hiện đại của trường văn học Việt Nam vào những năm 1930.