Khi thiết kế kết cấu dựa trên lý thuyết đàn hồi, quỵ tắc cộng tác dụng thường được sử dụng để để tổ hợp các điều kiện tải trọng tác dụng lên kết cấu. Tuy nhiên, quy tắc cộng tác dụng không còn đúng trong trường hợp thiết kế dựa trên phương pháp dẻo. Mỗi tổ hợp tải trọng có thể có một cơ cấu phá hủy khác nhau và mỗi tổ hợp tải trọng đó cần phải được xem xét một cách riêng biệt. Vị trí của khớp dẻo trong khung thay đổi tùy theo loại tải trọng, hình dáng và tính chất vật lý của khung. Có nhiều phương pháp phân tích khác nhau để xác định vj trí và số lượng khớp dẻo tối thiểu cần thiết cho một kết cấu có tải trọng cố định. Tuy nhiên, được sử dụng rộng rãi nhất là phương pháp năng lượng và phương pháp cân bằng tổng quát. Trong bài báo này, nhóm tác giả đã nghiên cứu và tìm ra mô hình cơ cấu với yêu cầu tải trọng nhỏ nhất và thiết lập giới hạn chịu lực cho khung, tải trọng khi đó là tải trọng giới hạn thực. Kết cấu khung được thiết kế bằng cách sử dụng phân tích trên đã dẫn đến tiết kiệm được trọng lượng của khung thép lên đến 10%.