Từ vài thập kỷ gần đây, Phê bình sinh thái (Ecocriticism) đã là một trong những trào lưu tư tưởng có ảnh hưởng mạnh trong nghiên cứu văn học và văn hóa, trên phạm vi toàn thế giới. Sinh thái học văn hóa (Cultural Ecology), được phát triển trước hết ở châuu qua các nỗ lực của những học giả như Peter Finke và Hubert Zapf, là một nhánh đáng chú ý của Phê bình sinh thái. Sinh thái học văn hóa nhìn nhận mô hình sinh thái học như một mẫu hình có khả năng tham chiếu cao không chỉ cho nghiên cứu khoa học tự nhiên mà cả nghiên cứu văn học và văn hóa, đồng thời chấp nhận rằng có một mức độ độc lập tương đối giữa các quá trình văn hóa và các quá trình tự nhiên. Người viết cho rằng xu hướng Sinh thái học văn hóa, nếu muốn phát triển theo tinh thần mà chính nó đặt ra, cần xây dựng hệ thống khái niệm và thuật ngữ phù hợp với tinh thần đó. Tham luận đề xuất một số quan điểm về việc định hình các khái niệm sinh quyển, tổng hòa, phân ly, tính động trong văn học và văn hóa. Trong quá trình xây dựng các khái niệm này, tham luận chủ ý tiếp thu và so sánh với các quan điểm (có liên quan đến vấn đề này) của các trào lưu tư tưởng khác như Chủ nghĩa cấu trúc (Structuralism), Tân phê bình (New Criticism), Giải cấu trúc (Deconstructionism), Ngôn ngữ học Tri nhận (Cognitive Linguistics), triết học Immanuel Kant và Basarab Nicolescu.