Hạt nhân cơ bản để kiến tạo không gian đô thị, từ “Tiểu khu nhà ở” trước đây đến hiện nay là “Đơn vị ở”, đã được hình thành, phát triển tùy thuộc vào bối cảnh phát triển kinh tế - xã hội từng thời kỳ. Các văn bản quy phạm pháp luật không quy định bắt buộc việc lập quy hoạch đô thị phải áp dụng mô hình “Đơn vị ở”, tuy nhiên trên thực tế hoạt động quy hoạch và quản lý quy hoạch, việc ứng dụng mô hình “Đơn vị ở” vẫn là phổ biến. Mặt khác, về lý thuyết “Đơn vị ở” vẫn được sử dụng như một công cụ hữu hiệu trong lập và quản lý quy hoạch. Tuy nhiên, trong thực tế, mô hình này đang dần mờ nhạt trong quá trình đô thị hóa và nền kinh tế thị trường tại Việt Nam và không mấy tác dụng trong công tác quản trị đô thị.