Đương thời, sân khấu đã đưa Lưu Quang Vũ đến đỉnh cao của vinh quang. Nếu sânkhấu là phần nổi, là ánh hào quang làm rạng danh cuộc đời nghệ sĩ thì thơ là phần chìm, lặnglẽ, sâu thẳm và cô đơn, ít ai biết đến. Sau này, một số người còn cho rằng Lưu Quang Vũđáng kể hơn cả với thơ. Kịch thì cho người, thơ thì cho mình. Trong thơ, ta sớm thấy ở LưuQuang Vũ một cái “tôi” vượt ngưỡng. Anh luôn có xu hướng vượt qua khỏi những giới hạn,hướng tới một sự khác biệt với đám đông, để cuối cùng được là mình. Một khát vọng lớn, mộtnỗi đau lớn và một tình yêu lớn- đấy là Lưu Quang Vũ ở trong thơ