Bài viết đề cập đến ba nội dung: 1) Xác định bản chất của mối quan hệ cú pháp giữa trạng ngữ và bộ phận còn lại của câu: Khác với quan điểm truyền thống, tác giả bài viết coi trạng ngữ là thành phần phụ có mối quan hệ cú pháp với vị ngữ
2) Chi ra đặc điểm của trạng ngữ: về nội dung, có tính phụ thuộc, tính không bắt buộc, chỉ bối cảnh của sự việc nêu ở vị ngừ. về hình thức, được biểu hiện băng danh từ (cụm danh từ, đại từ) hoặc vị từ (cụm vị từ), thường kết hợp gián tiếp với vị ngữ và có tính tự do về vị trí
3) Miêu tả hai kiểu trạng ngữ phổ biến (trạng ngữ không gian và trạng ngữ thời gian) về các mặt ý nghĩa và hình thức (cấu tạo, vị trí, phương thức kết hợp).