Gãy xương do loãng xương là một biến cố nghiêm trọng gắn liền với nguy cơ tử vong và giảm chất lượng cuộc sống. Do đó, nhận diện cá nhân có nguy cơ cao bị gãy xương và can thiệp kịp thời sẽ giúp giảm gánh nặng gãy xương trong cộng đồng. Trong vài năm gần đây, giới chuyên gia chuyển dần từ chẩn đoán loãng xương sang tiên lượng nguy cơ gãy xương. Hiện nay, đã có một số mô hình tiên lượng giúp cho bác sĩ và bệnh nhân có thể đánh giá nguy cơ gãy xương cho từng cá nhân, trong đó phổ biến nhất là hai mô hình FRAX và Garvan. Cả hai mô hình này cho thấy có hiệu quả tiên lượng gãy xương ở quần thể người da trắng, nhưng ở quần thể các nước châu Á hiệu quả chưa rõ ràng. Ứng dụng vào thực tế lâm sàng, kết quả cho thấy các mô hình này vẫn chưa hoàn hảo. Để hoàn thiện, có lẽ cần bổ sung thêm vào mô hình một số yếu tố nguy cơ quan trọng khác như gen di truyền, markers chu chuyển xương, chỉ số xương xốp và các yếu tố thay đổi theo thời gian.