Bài viết tiếp cận một truyện kể quen thuộc trong bộ Ba truyện kể (Trois Contes) nổi tiếng của G. Flaubert với giả định rằng, đó là một di chúc nghệ thuật của ông. Theo đó, lối viết của ông được định danh là chủ nghĩa hiện thực chủ quan vì dựa trên góc nhìn của nhân vật và tiến trình miêu tả mang tính vật hóa. Hơn nữa, trong truyện kể này, ông còn tiếp cận với chủ nghĩa tượng trưng như những nghệ sĩ tiên phong Pháp cuối thế kỷ XIX. Lối viết này, chứa đầy những đứt gãy ngầm dưới một vẻ phong cách rất xuôi. Từ đó, nhà văn tạo ra những huyền thoại, như cách nói của R. Barthes, dựa trên sự đối thoại những giọng kể, cũng như kích thích tạo ra những huyền thoại trong quá trình tiếp nhận do được tái diễn giải và tái ngữ cảnh hóa.