Cuộc cách mạng 1848-1849 được xem là nỗ lực mang tính cách mạng đầu tiên của cộng đồng cư dân nói tiếng Đức trong thực tiễn để thành lập một nước Đức thống nhất và hiện đại theo mô hình của Cách mạng Ph{p năm 1789. Tuy nhiên, cuộc cách mạng đã chứng minh rằng nước Đức giữa thế kỷ XIX không phải là nước Pháp cuối thế kỷ XVIII. Thất bại của cuộc cách mạng vì thế không chỉ đã loại bỏ mô hình của Pháp trong việc giải quyết vấn đề nước Đức thế kỷ XIX, mà còn chấm dứt sứ mệnh lịch sử lãnh đạo quá trình thống nhất nước Đức 1848-1871 của giai cấp tư sản. Sau cuộc cách mạng, trong khi một bộ phận không nhỏ quần chúng cách mạng lao khổ phải tìm chốn nương thân bên kia bờ đại dương, giới tư sản gần như rút lui hoàn toàn khỏi vũ đài chính trị nước Đức. Cùng lúc đó, giới quý tộc phong kiến không chỉ đã khôi phục lại được tiềm lực trước cách mạng, mà còn phát triển thêm một bước trong một số trường hợp cụ thể.