Sự cám dỗ với Thánh Antoine được Flaubert xuất bản năm 1874. Đây là một đề tài tôn giáo nổi tiếng gợi nhiều cảm hứng cho các nghệ sĩ phương Tây từ trung đại đến hiện đại J. Bosch, P. Brueghel, P. Mérimé, G. Méliès, P. Verlaine M. Emst, s. Dali... Câu chuyện kể lại một ẩn sĩ lánh minh ở sa mạc và chịu nhiều sự cám dỗ của các loại ma quỷ. Tác phẩm của Flaubert là sự xen lẫn lời kể và lời cầu nguyện như một kiểu tự kể của Thánh Antoine - người sau những cám dỗ của quỷ cuối cùng muốn tự hòa mình vào vật chất. Xuất phát từ việc đặt vấn đề về những nguồn tư liệu de Flaubert viết câu chuyện này, bài viết của M. Foucault muốn đi xa hơn một sự "khảo cổ nguồn gốc" để xác lập một hướng khác cho nghiên cứu khoa học xã hội những năm 1960. Những phân tích văn bản của ông trước hết chỉ ra sự đan chéo phức tạp của những điểm nhìn trong câu chuyện, cũng như sự đan dệt phức tạp một loạt những tài liệu tạo nên "thư viện kỳ ảo" của nhà văn. Từ đó ông cho rằng tác phẩm của Flaubert không được tạo nên từ quan sát thực tại và cuộc sống, mà chủ yếu là từ những gì nhà văn đọc, ghi chép, sưu tầm và tưởng tượng. Cái kho trữ ngầm (archive) của riêng Flaubert, được Foucault mệnh danh, đã biến thành một thuật ngữ quan trọng làm tiền đề cho lý thuyết liên văn bản sau này, khi ông coi rằng "mỗi tác phẩm văn chương thuộc về tiếng rì rầm bất tận của văn bản".