Từ trước đến nay, lao động di cư khu vực phi chính thức chưa được thực sự có mặt trong quy hoạch phát triển nhà ở tại các đô thị lớn. Nhóm này khó tiếp cận chính sách mua/thuê nhà ở xã hội vì không đủ điều kiện thường trú theo quy định, chưa kể giá nhà vẫn là mức "trên trời" so với mặt bằng thu nhập chung của họ. Với hình thức nhà ở đi thuê, các chính quyền đô thị hiện nay cũng thiếu các chính sách quản lý, đảm bảo cơ hội tiếp cận nhà ở an toàn với giá cả phù hợp, đáp ứng nhu cầu của lực lượng hiện đang chiếm đến 12,3% dân số đô thị. Điều này dẫn đến tình trạng gần một nửa số người di cư phải đi thuê/mượn nhà để ở, chủ yếu từ nhóm tư nhân với điều kiện sinh hoạt không đảm bảo chất lượng. Để khắc phục vấn đề này, các chính quyền đô thị cần quan tâm hơn nữa đến việc cung cấp và quản lý dịch vụ cho thuê nhà như một giải pháp để đảm bảo an sinh xã hội1.