Nghiên cứu cho thấy tỷ lệ cha/mẹ có kiến thức tốt về phòng chống tật khúc xạ là 62,1% và thực hành tốt là 35,1%. Có sự khác biệt có ý nghĩa thống kê giữa tỷ lệ người cha và người mẹ trong kiến thức phòng chống tật khúc xạ
giữa cha/mẹ có con bị tật khúc xạ và cha/mẹ con chưa bị tật khúc xạ trong thực hành về phòng chống tật khúc xạ. Trong cùng nhóm tuổi, cùng trình độ học vấn, mức thu nhập và nghề nghiệp... những người có kiến thức tốt về phòng chống tật khúc xạ có thực hành tốt hơn những người không có kiến thức tốt. Vì vậy, cần có mô hình can thiệp phù hợp để nâng cao kiến thức và thực hành về phòng chống tật khúc xạ cho học sinh.