Đánh giá mối liên quan giữa biến đổi nồng độ sST2 huyết thanh và một số đặc điểm lâm sàng ở bệnh nhân suy tim mạn tính sau một đợt điều trị. Đối tượng và phương pháp: tổng số 116 bệnh nhân được chẩn đoán suy tim mạn tính điều trị tại Bệnh viện Quân y 103 và Bệnh viện 198 được thu thập từ tháng 11/2019 đến tháng 10/2022. Nồng độ sST2 huyết thanh được định lượng bằng phương pháp ELISA. Tương quan hạng pearson hoặc kiểm định Independent Samples T-Test được sử dụng để đánh giá mối liên quan giữa chỉ số log (sST2) với biến đổi các triệu chứng lâm sàng. Kết quả: Sau điều trị, giá trị trung bình log (sST2) giảm có ý nghĩa thống kê so với trước điều trị. Giảm nồng độ sST2, NT-proBNP huyết thanh và tăng giá trị phân suất tống máu thất trái được quan sát sau điều trị. Giảm nồng độ sST2 sau điều trị có tương quan thuận và có ý nghĩa thốngkê với mức cải thiện phân độ NYHA của bệnh nhân. Tuy nhiên, nồng độ NT-proBNP giảm hay sự gia tăng phân suất tống máu thất trái sau một đợt điều trị không có tương quan có ý nghĩa thống kê với sự cải thiện phân độ NYHA. Kết luận: Sự biến thiên nồng độ sST2 nối tiếp sau điều trị có liên quan tới biến đổi đặc điểm lâm sàng ở bệnh nhân suy tim mạn tính.