Nhiệm vụ của tư pháp quốc tế là đi tìm cơ quan có thẩm quyền để giải quyết tranh chấp và luật áp dụng. Tòa án và các bên có một công cụ là quy phạm xung đột, được ví như chiếc "la bàn" của những người đi tìm luật. Các quy phạm xung đột truyền thống thường dựa ưên một điểm định vị hữu hình - tài sản hữu hình, bất động sản, quốc tịch, nơi cư trú... Tuy nhiên, sự xuất hiện của Internet và công nghệ 4.0 đã làm cho thế giới không chỉ trở nên "phang" hơn, mà còn làm cho đời sống con người trở nên "ảo". Bối cảnh số hóa đó buộc pháp luật nói chung và tư pháp quốc tế nói riêng phải có tư duy mới về cách phân loại tài sàn và các chế định dành cho chúng. Đối với người đi tìm luật, những chiếc la bàn truyền thống giờ không còn đủ hữu hiệu nữa, thêm vào đó phải là những chiếc GPS cho phù hợp hơn với môi trường số. Các quy định của tư pháp quốc tế truyền thống dựa ưên điểm định vị hữu hình về nơi xảy ra hành vi hoặc nơi phát sinh hậu quà thực tế của hành vi vi phạm đó vốn không còn hoàn toàn phù hợp với đời sống dân sự hiện nay và trở nên kém hiệu quả với sự xuất hiện của Internet vì các ưang web không biết đến "đường biên giới" và kéo theo đó là các vi phạm gắn liền với chúng cũng không có "phạm vi lãnh thổ".