Ngoại giao văn hóa là một lĩnh vực ngoại giao sử dụng phương tiện và mục tiêu văn hóa, nhằm góp phần tạo nên và duy trì ``sức mạnh mềm'' của một quốc gia trong quan hệ với quốc gia khác hoặc trong quan hệ quốc tế nói chung, bên cạnh ``sức mạnh cứng'' từ phương tiện quân sự. Dù cách định nghĩa ngoại giao văn hóa của các quốc gia vẫn còn một số điểm chưa thống nhất song nhìn chung, ngoại giao văn hóa trở thành một phần trong hoạt động ngoại giao thực tiễn của nhiều quốc gia từ Tây sang Đông, gồm cả Trung Quốc, hiện nay. Cũng từ đầu thế kỷ 21 đến nay, thế giới chứng kiến cuộc trỗi dậy mạnh mẽ của ``văn hóa đại chúng''. Không như ``văn hóa tinh hoa'' gắn với tầng lớp tinh hoa, được lưu giữ trong các giáo trình, giảng đường và thư viện, văn hóa đại chúng dựa trên phương thức sản xuất công nghiệp để phục vụ tiêu thụ đại trà. Từ đầu thế kỷ 21 đến nay, văn hóa đại chúng thậm chí còn phát triển mạnh hơn nhờ sự bùng nổ công nghệ thông tin, các phương tiện truyền thông đại chúng và mạng xã hội, tạo nên một bối cảnh mới mẻ cho mọi hoạt động văn hóa, gồm cả ngoại giao văn hóa. Bài viết này nêu lên một số thuận lợi và thách thức của ngoại giao văn hóa bối cảnh văn hóa đại chúng trong hai mươi năm đầu của thế kỷ 21, chủ yếu thông qua trường hợp ngoại giao văn hóa Trung Quốc. Những vấn đề được gợi mở cũng có thể giúp nhìn nhận mối quan hệ giữa ngoại giao văn hóa và văn hóa đại chúng hiện nay một cách toàn diện hơn, từ đó đưa ra những giải pháp hiệu quả cho ngoại giao văn hóa trong bối cảnh này.