Bài viết xuất phát từ việc nghiên cứu văn bàn Quốc văn giáo khoa thư để thấy được khuynh hướng sử dụng truyện ngụ ngôn và các hình thức văn bản khác để phục vụ mục đích giáo huấn đạo đức, giáo dục nếp sống văn minh, hướng thiện. Từ đó, tác giả chỉ ra tính linh hoạt, mở rộng của ngụ ngôn với các loại hình văn bản khác, để đi đến đề nghị xem ngụ ngôn như một phương thức biểu đạt hơn là một thể loại văn học.