Chỉ trong một vài năm, "tự sự học luân lý" (Ethical Narratology/ Narrative Ethics) - khái niệm được du nhập từ nước ngoài, đã tạo ra những com lốc xoáy trong giới lý luận phê bình Trung Quốc, đến mức không thể tránh khỏi việc sử dụng thuật ngữ này khi bàn về nghệ thuật có cốt truyện như tiểu thuyết hay phim. Tuy nhiên, việc nhiều người trong giới nghiên cứu sử dụng thuật ngữ này một cách quá tùy tiện đã khiến cho những cuộc thảo luận về vấn đề này thường đi theo vết xe cũ và rơi vào tình trạng hết sức lộn xộn. Vấn đề nằm ở chỗ chúng ta đã quen với cái gọi là "nghiên cứu học thuật" và không mong cầu giải thích một cách xác đáng về các khái niệm được biểu thị thông qua các thuật ngữ. Rốt cuộc "tự sự học luân lý" là gì? Khi chúng ta sử dụng một khái niệm được hợp thành bởi hai khái niệm "tự sự" và "luân lý", vậy nội hàm thực sự của nó là gì? Sẽ giải quyết vấn đề gì? Những khó khăn trong việc lý giải khái niệm này ngày càng tăng lên khi nó ngày một phổ biến hơn. Điều này đòi hỏi trước khi sử dụng khái niệm này, chúng ta nhất thiết phải có nhận thức căn bản về nội hàm cốt lõi của nó.