Nhà nước phong kiến Việt Nam thời Nguyễn (1802-1884) rất chú trọng công tác xây dựng và ban hành văn bản pháp luật với một quy trình chặt chẽ, khoa học từ khâu soạn thảo, chuyển giao văn bản,quản lí và sử dụng con dấu, tổ chức lưu trữ cho đến việc đào tạo và sử dụng cán bộ làm công tác công văn, giấy tờ. Sự quan tâm đúng mức của nhà Nguyễn với công tác văn bản đã góp phần xây dựng nền hành chính vững mạnh, là cơ sở tạo nên thành tựu quan trọng trên nhiều lĩnh vực của đất nước thời kỳ này
đồng thời để lại nhiều giá trị tham khảo đối với công tác soạn thảo và ban hành pháp luật ở Việt Nam hiện nay.