Trong nghiên cứu này tác giả xây dựng và kiểm định mối quan hệ giữa năng lực tâm lý và sự gắn kết cảm xúc với tổ chức. Ngoài ra nghiên cứu cũng so sánh mức độ ảnh hưởng của năng lực tâm lý tổng thể và các thành phần riêng lẻ của nó với biến phụ thuộc. Nghiên cứu được thực hiện qua hai giai đoạn là nghiên cứu định tính và nghiên cứu định lượng, trong đó định tính dùng để điều chỉnh thang đo cho phù hợp với ngữ cảnh nghiên cứu (thảo luận nhóm), định lượng dùng để kiểm định bằng phân tích sự có mặt của biến không cần thiết (phân tích hữu dụng). Một mẫu thuận tiện với 400 phần tử được thu thập từ 5 trường đại học để làm dữ liệu cho kiểm định mô hình. Kết quả nghiên cứu cho thấy năng lực tâm lý có tác động tới biến phụ thuộc khi xem nó như là các thành phần riêng lẻ hoặc là một thành phần tổng hợp. Phân tích hữu dụng cho thấy thành phần tổng hợp của năng lực tâm lý nó giải thích biến phụ thuộc tốt hơn các thành phần riêng lẻ của nó. Qua phân tích hữu dụng cho thấy biến bậc cao năng lực tâm lý lý giải tốt hơn các thành phần riêng lẻ của nó tới biến hành vi tổ chức. Điều này cho thấy kết quả của nghiên cứu này cũng đồng nhất với nghiên cứu trước đây tại các quốc gia khác, nghĩa là biến bậc cao của năng lực tâm lý giải thích tốt hơn các thành phần riêng lẻ của nó.