Bài viết chỉ ra tình trạng hạn hán ở miền Trung trong hai thế kỷ XVIII và XIX với những biểu hiện cụ thể như nắng hạn, đại hạn, không mưa kéo dài. Những nơi thường xuất hiện hạn hán là Nghệ An, kinh sư Thừa Thiên, Quảng Nam, Phú Yên. Thực trạng này đã có những tác động đến sản xuất nông nghiệp và đời sống của người dân. Rõ nhất là hiện tượng lúa mạ, mùa màng bị hư tổn, xuất hiện nạn đói và trộm cướp ở địa phương. Để khắc phục tình trạng hạn hán, các vương triều quân chủ đã đề ra nhiều biện pháp như chẩn cấp, ân xá, miễn giảm tô thuế, khơi đào kênh, sông, tưới tiêu và thực hiện nghi lễ cầu mưa. Những biện pháp kể trên đã có tác dụng nhất định hạn chế tình trạng hạn hán và góp phần an dân thời bấy giờ.The article points out the drought situation in the Central region in the 18th and 19th centuries with specific manifestations such as drought, great drought, and prolonged no rain. Places where drought often occured were Nghe An, Thua Thien, Quang Nam and Phu Yen. This situation had impacts on agricultural production and people’s lives. The most obvious phenomenon was the phenomenon of rice seedlings and crops being damaged, famine and robbery in the locality. To overcome the drought situation, the monarchies proposed many measures such as grants, amnesty, tax exemption, digging canals and rivers, irrigation and performing rituals to pray for rain. The above measures had a certain effect on limiting drought and contributing to people’s peace at that time.