Để ứng phó với cuộc khủng hoảng môi trường toàn cầu, phê bình sinh thái xuất hiện vào những năm 1970, phù hợp với nhu cầu của thời đại và trở thành một phong trào năng động tiếp tục cho đến ngày nay. Lý thuyết sinh thái thừa nhận sự tồn tại bình đẳng của các sinh vật, tin rằng tất cả các sinh vật đều giống nhau và không có loài nào thống trị. Từ ý tưởng đổi mới của phê bình sinh thái, văn xuôi hư cấu Việt Nam sau những năm Đổi mới 1986 đã xuất hiện những nhân vật chia sẻ cảm giác đau đớn với tất cả các sinh vật. Bài viết này làm nổi bật sự thay đổi trong các diễn ngôn về môi trường, không còn coi con người là chúa tể của mọi sinh vật mà là khả năng lắng nghe tiếng nói của thiên nhiên, chăm sóc các loài động vật bị thương, yêu thương và bảo vệ mọi sinh vật - một quan điểm đầu tiên thiết lập đạo đức sinh thái trong văn học Việt Nam.In response to the global environmental crisis, ecocriticism emerged in the 1970s, fitting the demands of the time and becoming a dynamic movement that continues to this day. Ecological theory acknowledges the equal existence of creatures, believing that all creatures are the same and that no species is dominating. From the innovative idea of ecocriticism, Vietnamese fictional prose after the Innovation 1986 years has emerged characters who share the sense of pain with all creatures. This article highlights the shift in environmental discourses, which no longer view humans as the lord of all creatures but rather as being able to listen to the voices of nature, care for injured animals, and love and protect all living things-a perspective that first established ecological ethics in Vietnamese literature.