Thơ thiền vốn là dòng thơ cảu tâm hồn tương giao, tương cảm với thiên nhiên, của trí tuệ giác ngộ và của tâm sự lánh đời, thoát ly cõi thế. Chất thiền bà chất thơ cũng có mối tương quan sâu sắc bởi tâm hồn nhà thơ thường đa sầu, đa cảm, cô đơn trước cái vô cùng, vô tận của vũ trụ, cái bất tận của thời gian và cái rợn ngợp của không gian. Thế nên phương Đông là cái nôi của thơ thiền với rất nhiều nhà thơ nổi tiếng như Vương Duy, Trương Kế, Đỗ Phủ ở Trung Quốc, Basho, Issa, Buson ở Nhật Bản, Mãn Giác, Viên Chiếu, Trần Nhân Tông ở Việt Nam... Bài viết bàn về đặc trưng riêng trong thơ thiền của Nguyễn Bỉnh Khiêm và Matsuo Basho, hai đại diện tiêu biểu cho thơ thiền Việt Nam và Nhật Bản, qua đó thây được những đóng góp quan trọng của họ cho sự phát triển của dòng thơ thiền của phương Đông.