Sau năm 1975, những chuyển biến của đời sống có tác động đến ý thức nghệ thuật của người cầm bút. Các nhà thơ nhận thức sâu sắc rằng để đưa thơ vượt thoát khỏi những ràng buộc... ngoài thơ. Ngôn ngữ thơ Thanh Thảo không nằm ngoài những nỗ lực cách tân thơ đó. Với quan niệm nhất quán khi cho rằng, ngôn ngữ thơ phải là ngôn ngữ tự nhiên, ngôn ngữ tối giản. Chữ trong thơ cần như được tình cờ, như vô ý, như vừa được nhà thơ nhặt ở đâu đó. Tuy nhiên, sự giản dị trong ngôn ngữ thơ không phải là sự tình cờ ngẫu nhiên hay vô ý, tùy tiện. Nó phải là kết quả của quá trình tích lũy vốn chữ, vốn sống, tài năng, của nhà thơ. Đó là thứ ngôn ngữ tối giản mà gợi mở tối đa. Thanh Thảo đã tạo ra một "từ trường" riêng, một "vân chữ" riêng trong sự nổ rợ của thơ sau 1975