Trong thời kỳ văn học trung đại Việt Nam, các nhà nho viết văn, làm thơ chủ yếu để mua vui, thù tạc hay giáo huấn đạo đức, thì thế họ chưa bao giờ xem tác phẩm văn học là một sản phẩm hàng hóa. Từ đầu thế kỷ XX, khi xuất hiện một quan niệm mới coi viết văn cũng là một nghề để kiếm sống (người mở đầu là Tản Đà), thì các nhà văn mới ý thức rằng tác phẩm văn chương cũng là một sản phẩm hàng hóa và phải chịu sự chi phối của kinh tế thị trường. Trong thời kỳ đổi mới, kinh tế thị trường tác động mạnh tới văn học, nhờ đó mở ra một giai đoạn phát triển mới của văn học.