Trong số rất nhiều cây bút viết tản văn về Hà Nội, Nguyễn Trương Quý là một nhà văn thực sự khác biệt bởi góc tiếp cận phức hợp một đối tượng nghệ thuật đã được nhiều nghệ sĩ khai thác. Từ văn chương, âm nhạc cho tới hội hóa, Hà Nội thường xuất hiện với cảnh quan đầy chất thơ, một tinh thần văn hóa giàu thẩm mỹ và nhân văn, nhưng Nguyễn Trường Quý không hài lòng với cảm nhận một chiều ấy nên trong tản văn của anh có một Hà Nội đẹp như bức danh họa thời cổ bên cạnh một Hà Nội "xù xì", "bộn bề", "ẩm ương". Điều sau cùng đáng trân trọng nhất là do dù thành phố đang đổi thay không như mong muốn thì nhà văn luôn dành cho các giá trị văn hóa Hà Nội một niềm tin bền bỉ.