Phân tích sự phát triển của Thành phố Hồ Chí Minh thông qua các quy hoạch từ sau năm 1975, từ quy hoạch tổng thể năm 1993 đến quy hoạch chung năm 1998 và năm 2010. Các chuyển động đô thị hóa được xem xét qua các yếu tố của sự chuyển dịch cơ cấu kinh tế, sự biến động về dân số và việc mở rộng không gian đô thị cùng với sự xuất hiện của các khu đô thị mới, khu dân cư mới. Việc phát triển không gian đô thị của TP Hồ Chí Minh thể hiện khuynh hướng liên kết vùng - phát triển vùng đại đô thị. Bên cạnh đó, bài viết cũng soi rọi sự phát triển của không gian đô thị của TP Hồ Chí Minh qua lý thuyết vùng đại đô thị ở khu vực Đông Nam Á của Terry Mc Gee.The article analyzes the development of Ho Chi Minh City through planning after 1975, from the 1993 master plan to the general plan of 1998 and 2010. The urbanization movements are considered through elements of economic restructuring, population fluctuation and urban space expansion together with the emergence of new urban areas and new residential areas. The development of urban space of Ho Chi Minh City represents a regional trend - developing a metropolitan area. Besides, the article also sheds light on the development of Ho Chi Minh City's urban space through Terry Mc Gee's Southeast Asian urban area theory.