Sự cách tân trong nghệ thuật kể chuyện là điểm sáng đáng ghi nhận của truyện ngắn hiện thực Việt Nam 1932-1945. Một trong những sự cách tân nàu là về vấn đề người kể chuyện. Trong đó, hình thức người kể chuyện ngôi thứ ba góp phần thể hiện rõ nét sự đổi mới trong tư duy nghệ thuật tự sự của các nhà văn hiện thực nửa đầu thể kỷ XX. Trên cơ sở nền tảng của tự sự học, bài viết làm rõ sự thể hiện của hình thực người kể chuyện ngôi thứ ba mang điểm nhìn bên ngoài, điểm nhìn tập trung bên trong và điểm nhìn phức hợp. Qua đó khẳng định đây là các phương thức tự sự được lựa chọn phù hợp, đạt được hiệu quả cao trong nghệ thuật viết truyện của các nhà văn giai đoạn này.The renewal in storytelling art is a remarkable highlight of Vietnam's short-lived story 1932-1945. One of these innovations is about the storyteller. In particular, the form of the third person storyteller contributes to a clear expression of innovation in narrative art thinking of realistic writers of the first half of the 20th century. On the basis of the narrative, the article clarifies the expression of the real third-person narrator with an external viewpoint, an internal focus point and a complex point of view. Thereby affirming that these are the methods of self-selection that are suitable, achieving high efficiency in the art of writing stories of these period writers.