Từ "đòi một" trong Truyện Kiều là từ gây khó khăn cho các nhà biên khảo Truyện Kiều, nhiều khi tạo ra một số cách lý giải chung chung, thiếu cụ thể. Trong Truyền kỳ mạn luc giải âm "đòi một" được dịch từ cụm từ trong Hán văn, trong đố (độc) được dịch thành "một", (bộ) được dịch thành "đòi" (với nghĩa là đi, đi theo, như trong tổ hợp từ "theo đòi"
khi ấy "đòi một" với nghĩa đen là "đi một mình:, với nghĩa phái sinh là "không ai theo kịp, không ai sánh bằng". Từ "đòi một" đã tôn tại trong tiếng Việt muộn nhất khổng từ thế kỷ XVI-XVII trở đi, được Nguyễn Du sử dụng trong Truyện Kiều. Thêm nữa, "đòi" cũng như "đuổi" đều có nguyên từ là (truy: "đuổi", "đuổi theo" trong cổ Hán văn.