Nếu hiểu văn hóa theo nghĩa rộng của Chủ tịch Hồ Chí Minh, thì văn hóa là mục đích, còn các thể chế chính trị là phương tiện. Văn hóa cầm quyền là đạo trị nước. Trong thời đại kinh tế trí thức, mọi kiến thức đều được dân chủ hóa. Ai làm được việc này, ngoài giới tri thức?! Người ta nói quyền lực miền trong văn hóa
động lực phi kinh tế trong giáo dục, minh triết trong vực ngoại giao để giữ vững hòa bình và ổn định chính trị một phần lớn giới tri thức, các chính khách đóng vai trò nòng cốt. Không làm được, thì hiện tượng " chảy máu chất xám" vẫn còn tiếp diễn.