Tự quản địa phương là xu hướng phát triển của mọi quốc gia trên thế giới, ngày nay không có bất kỳ quốc gia phát triển nào không áp dụng mô hình chính quyền địa phương tự quản ở những mức độ khác nhau. Chế độ tự quản địa phương tùy thuộc vào mức độ phân quyền, phân cấp giữa trung ương và địa phương. Hiến pháp Việt Nam năm 2013 tuy không sử dụng thuật ngữ phân quyền, nhưng đã đặt nền tảng hiến định cho phân quyền, phân cấp, ủy quyền giữa trung ương và các cấp chính quyền, giữa cơ quan cấp trên và cấp dưới. Đồng thời, được thể hiện trong Luật Tổ chức chính quyền năm 2015
phân quyền, phân cấp, ủy quyền là cơ sở để hình thành chế độ tự quản địa phương. Điều này đặt ra những vấn đề lý luận và thực tiễn cần nghiên cứu về tự quản địa phương.