Sau khi chế độ Trật tự Mới sụp đổ (tháng 5/1998), một cải cách dân chủ được tiến hành tại Indonesia, trong đó bao gồm việc thực hiện cơ chế phân quyền địa phương. Cơ chế này được chính thức bắt đầu từ năm 2001 khi một số luật phân quyền bắt đầu có hiệu lực. Phân quyền địa phương làm tăng tính chủ động hiệu quả điều hành của chính quyền địa phương nhằm thúc đẩy sự phát triển kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội của địa phương.