Người kể chuyện là một trong những phương thức vô cùng quan trọng trong chiến lược tổ chức tự sự của nhà văn. Với những đặc trưng riêng của thể loại, tiểu thuyết lịch sử Việt Nam sau năm 1986 đã có nhiều thể nghiệm, đột phá về hình thức người kể chuyện. Việc sử dụng người kể chuyện ngôi thứ nhất, thể hiện nguyên tắc trong sự khám phá, lí giải lịch sử và con người của nghệ sĩ. Theo đó, tiểu thuyết lịch sử giai đoạn này đã vượt thoát tâm lí, kinh nghiệm cộng đồng
cá nhân trở thành trung tâm tự sự , để đối thoại, thức nhận lại các vấn đề lịch sử, văn hóa và số phận con người.