Vu Lan giống như cơn gió đồng thổi ngược, đưa người ta trở về tuổi thơ. Nơi ấy có hàng tre rợp bóng, có khóm mía lau vi vu gió chiều, có tiếng ru chòng chành đưa giấc ngủ non nớt. Người lớn lên từ bờ ruộng, từ hạt gạo cha gieo, từ giọt mồ hôi mẹ rơi, tưởng đã đi xa, hóa ra trong tim vẫn còn nguyên nhịp thở của ngày xưa.
Có câu thơ viết: “Ta đi kiếm bạc tìm vàng, nhưng đâu hay biết, bạc trên tóc mẹ, nắng vàng vai cha.” Đời sống mải miết kéo ta đi, cứ nghĩ hạnh phúc nằm ở chỗ xa xôi nào đó. Đến khi ngoái lại, mới giật mình thấy cha mẹ đã biến tháng ngày thành bạc, thành vàng để đổi lấy bình yên cho con. Tóc cha mẹ là trang giấy thời gian, ghi rõ những năm tháng đã đi qua vì đàn con.


Người ta vẫn ví cha mẹ như trời đất. Cha là núi cao, mẹ là dòng sông. Núi im lặng mà vững chãi, sông lặng lẽ mà mênh mang. Con cái tựa vào núi, soi mình xuống sông mà lớn khôn. Từ mái nhà bé nhỏ, từ bếp lửa liu riu, từ những câu dặn dò tưởng chừng đơn sơ, thành hình một nhân cách, thành dáng một con người.
Trong mùa Vu Lan này, “Tuyển tập thư pháp tri ân cha mẹ” như một ngọn nến thắp trong tim. Từng nét mực là một giọt nước mắt được hóa thành chữ, từng câu văn là một cánh hoa rơi xuống dòng sông hiếu hạnh. Đọc sách, như thể nghe tiếng chuông chùa xa xa, không gấp gáp, không ồn ào, mà ngân mãi trong lòng, nhắc ta nhớ ơn sinh thành.
Sách đâu chỉ để chiêm ngắm cái đẹp của thư pháp. Sách để mở, để soi. Đọc vào, thấy bóng dáng mẹ lom khom ngoài bờ ruộng, thấy lưng cha còng dưới nắng. Thấy cả chính mình trong đó, chú chim non ngày nào bập bẹ trong tổ, nay đã đủ cánh bay xa, nhưng tổ xưa vẫn chờ, vẫn ấm.


Vu Lan này, còn được cài trên ngực áo bông hoa đỏ, hãy biết ơn vì cha mẹ vẫn còn đó, để thương, để hỏi han, để nắm tay. Và cũng xin nguyện cho những ai mang trên mình bông hoa trắng, sẽ tìm thấy bình yên trong ký ức, để tình cha nghĩa mẹ trở thành nguồn sáng, nâng bước đi tiếp đoạn đường đời.
Có những món quà không đo được bằng giá trị, chỉ đo được bằng tấm lòng. Một bữa cơm cùng cha mẹ, một câu chào buổi sáng, hay đơn giản là cùng nhau đọc vài trang trong “Tuyển tập thư pháp tri ân cha mẹ”. Bởi sách là tiếng gọi dịu dàng, nhắc ta đừng chờ đến ngày mai mới nói lời cảm ơn.
Vu Lan, mùa để sống chậm lại, để lắng nghe, để thương nhiều hơn. Và mùa để đọc, để thấy mình may mắn khi còn cha mẹ, để dặn lòng sống hiếu hạnh mỗi ngày, khi trang sách khép lại, khi đời sống lại mở ra.